Nữ y tá khoa cấp cứu kể về những giây phút ‘nghẹt thở’ với nghề
Là một y tá tại Khoa Cấp cứu trong 26 năm, Ho Soo Ling đã chiến đấu không mệt mỏi để đánh bại “tử thần”, giành lấy sự sống cho các bệnh nhân.
Vào một buổi sáng tháng Hai năm nay, y tá Ho Soo Ling đã nhận được một loạt cuộc gọi khẩn cấp từ Lực lượng Phòng vệ Dân sự Singapore (SCDF). Một đám cháy bùng phát tại một tòa nhà công nghiệp ở Tuas.
Trong vòng một giờ, các nạn nhân bị thương đã lấp đầy Khoa Cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa Singapore (SGH).
Nữ y tá 46 tuổi nhớ lại: “Ban đầu chúng tôi dự kiến chỉ có 3 người bị thương nặng nhưng 8 bệnh nhân vào cùng lúc, tất cả đều bị bỏng nặng. Một trong số họ đau đến mức không thể cử động, thậm chí không thể la hét“.
Đó là một cảnh tượng kinh hoàng và hỗn loạn đủ để gây sốc cho bất kỳ ai có trái tim dũng cảm. Nhưng bà Ho và các đồng nghiệp của bà không cho phép mình bị phân tâm dù chỉ một giây.
Họ bắt đầu hồi sức, sử dụng thiết bị y tế để hỗ trợ và tiêm thuốc giảm đau cho bệnh nhân để họ bớt đau khổ. Họ chuyển ngay bệnh nhân vào phòng mổ hoặc phòng chăm sóc đặc biệt.
Cô Hồ đã là y tá tại Khoa Cấp cứu trong 26 năm.
Một ngày trong khoa cấp cứu
Là một y tá Khoa Cấp cứu, Ho và các đồng nghiệp luôn là người đầu tiên tiếp nhận những bệnh nhân bị tai nạn, hỏa hoạn, đột quỵ, bệnh truyền nhiễm hoặc các bệnh nguy hiểm đến tính mạng khác, dù là vào đêm khuya hay sáng sớm.
Dù đây là công việc không phải ai cũng thích nhưng nó đến với cô Hồ một cách rất tự nhiên. Ngay từ nhỏ, cô đã biết rằng mình không sợ máu. Vì vậy, sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô đã thi lấy bằng điều dưỡng và bắt đầu làm việc tại Khoa Cấp cứu.
“Khoa Cấp cứu là một nơi khá độc đáo. Bạn có thể bắt đầu công việc với một ca làm việc yên bình, nhưng bạn sẽ không biết chắc điều gì sẽ xảy ra trong giờ tới. Đôi khi bạn sẽ gặp bệnh nhân từ một tai nạn hoặc sự cố thảm khốc hoặc một số trường hợp cấp cứu liên tiếp chỉ trong 5 phút. Đó là những gì đã thu hút tôi đến Khoa Cấp cứu ngay từ đầu”, nữ y tá kỳ cựu chia sẻ.
“Khác với cơ sở tuyến phường chỉ chăm sóc được một số lượng bệnh nhân nhất định, tại Khoa Cấp cứu, bệnh nhân ra vào với số lượng lớn. Ví dụ, nếu xảy ra tai nạn trên đường cao tốc vào sáng sớm, xe bị lật và bạn có thể sẽ phải tiếp nhận 12 – 13 bệnh nhân một lúc.”, bà Hồ cho biết thêm.
Công việc của y tá luôn đột xuất và nhịp độ nhanh.
Công việc của Ho là đảm bảo rằng cô và 15 y tá mà Ho phụ trách luôn túc trực và sẵn sàng tiếp nhận và xử lý mọi trường hợp khẩn cấp.
“13% trường hợp của chúng tôi là hồi sức và các bệnh nghiêm trọng như đau tim, đột quỵ cấp tính và các trường hợp chấn thương do tai nạn; 67% là những trường hợp cấp cứu nghiêm trọng mà bệnh nhân không thể đi lại được. Phần còn lại bao gồm các vết cắt nhỏ, gãy xương hoặc một số bệnh khác.
Trong những trường hợp nguy cấp, chúng ta cần nhanh chóng đánh giá tình hình bệnh nhân xem họ có tiền sử bệnh, dị ứng thuốc như thế nào; Sắp xếp bệnh nhân theo thứ tự ưu tiên. Các trường hợp ưu tiên sẽ được giải quyết ngay lập tức”, Bà Hồ chia sẻ thêm về công việc của mình.
Cô Hồ đã có những trải nghiệm khó quên với tư cách là một y tá.
“Chúng tôi cũng có tình cảm”
Không giống như y tá ở các khoa khác, sự tương tác của Ho với bệnh nhân rất hạn chế. Cô chia sẻ: “Sau khi những bệnh nhân bất tỉnh rời Khoa Cấp cứu và được đưa vào ICU (đơn vị chăm sóc đặc biệt) trong tình trạng nguy kịch, đe dọa đến tính mạng, tôi thường không biết họ sẽ như thế nào sau đó.
Nhiều khi biết những bệnh nhân mình chăm sóc trước đây trong cơn nguy kịch đã bình phục, tôi cảm thấy rất vui.“.
Tuy nhiên, không phải bệnh nhân nào cũng hồi phục tốt. Y tá Hồ cho biết, có khi bệnh nhân sẽ tử vong ngay tại Khoa Cấp cứu, đó là lý do khoa luôn có nhân viên y tế xã hội túc trực để hỗ trợ người thân qua khỏi mất mát.
Bà Hồ chia sẻ, hơn 2 chục năm trong nghề, bà vẫn đang chống chọi với tử thần: “Nhiều người nghĩ rằng là một y tá khoa Cấp cứu, tôi sẽ trở nên vô cảm khi đối mặt với cái chết nhưng điều đó hoàn toàn không đúng.“.
Các y tá cũng thường rất đau lòng khi không thể cứu sống bệnh nhân.
Nữ y tá cho biết, họ luôn phải đấu tranh tinh thần mỗi khi đối mặt với cái chết, nhất là khi bệnh nhân là trẻ nhỏ: “Gần đây, một bé gái được đưa đến trong tình trạng bất tỉnh khi tôi đang trực ca đêm. Tôi đã làm việc với 5 y tá trong một giờ để cố gắng cứu sống cô ấy. Chúng tôi đã thử mọi cách, nhưng không thể khiến cô ấy sống lại.
Đội ngũ y tá của tôi đã rất đau lòng. Nhiều người trong chúng tôi, bao gồm cả tôi, đã rơi nước mắt lặng lẽ. Thật đau lòng khi chứng kiến một đứa trẻ bị tử thần mang đi trước khi chúng có cơ hội nhìn ra thế giới rộng lớn hơn.“.
Việc thường xuyên đối mặt với cái chết cũng khiến nữ y tá Hồ có nhiều suy ngẫm về cuộc đời của chính mình: “Khi tôi còn là một y tá, một bệnh nhân 50 tuổi bị đột quỵ. Khi vợ anh đến thăm, cô ấy đã khóc rất nhiều. Bởi vì mới sáng sớm, cô còn đang chuẩn bị bữa sáng tiễn anh ra cửa, nhưng biến cố bất ngờ xảy ra, anh bị liệt nửa người.
Đó là một khoảnh khắc rất xúc động. Nó đã giúp tôi nhận ra rằng cuộc sống không thể đoán trước được. Bạn có thể rất khỏe mạnh, nhưng chỉ cần một cú ngã trong công viên là bạn sẽ không thể đi được nữa. Tai nạn và bệnh tật là điều mà chúng ta không thể lường trước được“.
Đây cũng là một trong những lý do khiến bà Hồ luôn cố gắng cống hiến hết mình cho công việc trong suốt 26 năm qua: “Trở thành một y tá khoa Cấp cứu đã dạy tôi biết trân trọng cuộc sống hơn. Tôi muốn sống hết mình, giúp đỡ bất cứ ai tôi có thể và đảm bảo rằng cuộc sống của tôi có ý nghĩa bởi vì chúng tôi không thể lựa chọn khi nào chúng tôi sẽ rời khỏi thế giới này.“.
Nguồn: CNA News