Trường Sa luôn ở gần
DĐã hơn 6 năm tôi và đoàn 11 lên con tàu huyền thoại 996 rời cảng Cát Lái để trải qua hành trình đến 10 điểm đảo thuộc quần đảo Trường Sa và nhà giàn DK1 thuộc vùng biển thềm lục địa phía Nam. Tổ quốc, nhưng tôi luôn cảm thấy như mới hôm qua.
Những hình ảnh và dòng lưu bút của các thành viên đoàn công tác cũng như các chiến sĩ trên đảo vẫn còn tươi nguyên trong ký ức. Nhiều thành viên trong nhóm từng trêu rằng tôi rất “kiệm lời” vì không chỉ có một hành trình ấn tượng, ý nghĩa mà còn tìm được người bạn cấp 3 sau mười mấy năm thất lạc.
Chúng tôi từng là bạn học hai lớp gần nhau, một học chuyên Sinh học, một học chuyên Pháp tại trường THPT Chuyên Lê Hồng Phong, Nam Định. Dù không phải là bạn thân nhưng có rất nhiều kỷ niệm đưa bạn vào quân y và chúng tôi mất liên lạc hơn 15 năm cho đến ngày tôi đặt chân lên đảo Phan Vinh A.
Hôm đó, khi tôi còn đang đi bộ trên đảo, một thành viên trong đoàn công tác gọi “Có bạn cùng lớp lên đảo này”, tôi tức tốc chạy đến trạm y tế, nơi Đại úy Trần Quang Dũng đang làm Trạm trưởng. của Trạm quân y. Khi 8 mắt nhìn nhau (vì cả hai đều bị cận thị), chúng tôi hơi bất ngờ và chỉ mất vài phút là những kỉ niệm thời cấp 3 ùa về như chưa hề có cuộc chia ly.
Bạn tôi lúc đó mới ra đảo được 5 tháng, dù đã quen với cuộc sống ở đảo xa nhưng nhớ nhà lắm. Các bạn hào hứng chia sẻ với tôi về cuộc sống nơi đây, về những “bí quyết” tiết kiệm nước, về chu trình sử dụng nước không hao một giọt nào, về những câu chuyện đời thường của những người lính và không quên bày tỏ cảm xúc “thèm sách”, thèm thuồng. âm nhạc khi mọi thứ trên đảo đều thiếu thốn.
Thời gian trôi nhanh, chúng tôi chỉ có thể “ngồi làm ăn” được hơn 30 phút rồi anh em phải lên đường làm nhiệm vụ và tôi cũng phải rời đảo để tiếp tục hành trình. Chúng tôi vừa kịp trao nhau cái ôm ấm áp và hẹn ngày gặp lại trên đất khách.
Giờ đây, sau thời gian ở đảo, Trung tá Trần Quang Dũng về làm bác sĩ tại Viện Y học Cổ truyền Quân đội và hai gia đình chúng tôi ngày càng gắn bó, các con F1 chúng tôi cùng tuổi, cùng chơi với nhau. Đôi khi ngồi cafe cuối tuần, chúng tôi lại cùng nhau nhớ về Trường Sa, Trường Sa chính là cầu nối, định mệnh để gắn kết bạn bè với nhau.
Không chỉ “lãi” một người bạn, tôi còn “lãi” cả một gia đình lớn, một kho kỷ niệm với nhiều kỷ niệm. Dù mỗi người một nơi, một lĩnh vực công việc khác nhau nhưng chúng tôi luôn giữ liên lạc để mỗi khi có dịp là tranh thủ ôn lại kỷ niệm xưa, động viên nhau cố gắng, lưu giữ mãi mãi. tinh thần của các chiến sĩ Trường Sa.
Tôi vẫn còn lưu giữ những bản tin trong chuyến công tác do tôi và chị Trần Thị Việt Lệ, khi đó là Thượng úy quân nhân chuyên nghiệp, Kỹ thuật viên, Phòng Kỹ thuật, Lữ đoàn Thông tin 29, Quân khu 9 (hiện là Thiếu tá Quân đội chuyên nghiệp, Kỹ thuật viên, Đại đội Thông tin, Trung đoàn Phòng không 917, Sư đoàn 370, Quân chủng Phòng không, Không quân) đọc vào mỗi buổi tối trong 10 ngày làm việc. Đây là những bản tin ngắn gọn nhưng đầy đủ thông tin và không thiếu những cảm xúc về những điểm mà đoàn đã đi qua, về lịch trình ngày hôm sau. Mỗi khi đọc lại những bản tin đó, tôi như thấy mình trở lại boong tàu 996 với niềm vui xen lẫn sự phấn khích trước và sau khi đến các điểm đảo.
Những hình ảnh về chuyến đi sau hơn 6 năm vẫn còn nguyên vẹn và trở thành động lực cho tôi trong mỗi lúc khó khăn vì mỗi khi nhìn lại, tôi mới biết ở nơi đảo xa, những người lính đã ngày đêm miệt mài để bảo vệ chủ quyền biển, đảo. những khó khăn hàng ngày của tôi trở nên nhỏ bé. Và tôi tự nhủ dù ở đâu cũng phải phấn đấu, cống hiến hết mình với tinh thần của những người lính Trường Sa …