Quốc gia diện mạo mình
Mẹ thích món Tây, món Nhật Món Hàn ở nhà hàng nhưng khách đến nhà thì phải mời họ những món ăn Việt. Thường là con gái phải đến để giúp …
Con gái điện thoại hỏi “Mẹ có cần bổ sung đĩa không, con có nhiều không?” . “Cần, cần chứ. But cứ trắng sứ thi được? ” “Sao trắng toàn màu không vậy?” “Là vì nếu lỡ làm tan vỡ, sẽ không sợ bộ phận lẻ, khó coi”.
Con gái biết tiết kiệm chi tiết nhưng toàn cầu. Chén ăn thì Bát Tràng, mỏng và nhẹ không thua sứ Nhật. Riêng cho trà, phải nhiều bộ tách biệt và một tâm trí với Bát Tràng hoặc gốm sứ Minh Long. Hoa văn mẹ chọn kỹ thuật, màu ngọc, màu lam nhu hòa, điểm xuyết cây tre, cây lúa. Nhất định không chấp nhận Tàu sứ và hoa văn hóa thuộc tính của họ. Cà phê phê duyệt đĩa lót và tách trắng cho cùng lúc hàng chục người dùng, dễ nổi bật màu cà phê đặc chủng loại Việt Nam. Và nhiều đĩa, mẹ biết các món ăn Việt Nam hay bày bằng đĩa, vì vậy, đĩa cơ số phải gấp 5 lần tô và chén.
Khách hàng quen thích ăn tại nơi chủ nhà vào cơn thở. Khách mới quen càng như thế, để biết chủ nhà sống ra sao. Từng ấy sự thích hợp của khách hàng không vô lý, không hề có lộn xộn phạm vi tư nhân của “chủ”. Mình ra sao người ta mới thích đến nhà mình thế chứ, mẹ hay nói như thể trần tình với con gái như vậy. Mẹ làm cái nghề gì mà năm khách hàng – đó là cách nói của bà ngoại với công việc của con gái theo bà là rất kỳ khó hiểu. Cái nghề “bắt đêm, quanh năm không thấy ai xén gì mà khách thì… thì ngồi lâu, nói dai, rượu ít mà tranh nhau nói!”
Mẹ thích món Tây, món Nhật Món Hàn ở nhà hàng nhưng khách đến nhà thì phải mời họ những món ăn Việt. Thường là con gái phải đến để giúp đỡ. Bánh xèo là món độc chiêu thi với bà Mười Xiềm Cần Thơ. Còn lại mươi món “bỏ túi”, nghệ thuật ở các nơi phân phối với nhau. Bún chả đi cùng với nem rán (chả giò), hai món này là đủ, không cần thêm súp (canh). Bún đậu mắm tôm cho những người bạn biết chắc chắn rằng họ ăn được mắm tôm, một món ăn thì chắc và cứng, cần phải thêm cháo hoặc súp đó, súp nấm cho nhẹ nhàng thanh lịch. Bún thịt bò xào, à há, độc một mình nó nhờ được nhiều rau và hấp dẫn, bù lại phải có mấy loại trái cây tráng miệng. Vị trí om sấu thì sao, hay mà, bạn bè chưa từng giới thiệu thì chúng ta sẽ để họ trải nghiệm. Gà kho trộn, bánh phồng tôm khai vị, sau cùng là cơm gà xé rưới mỡ hành. Còn món cháo vịt nấu với đậu xanh nguyên vỏ và nước cốt dừa, thì sao mẹ, mình sẽ tiếp các bạn không ngại những món ăn có xương và sẽ khoe ở đây những món ăn gia truyền. Với ai thì bún riêu, bún ốc và với ai thì mắm và với ai nữa thì một tí mắm tôm hoặc không, nhớ nhé con.
Cần quan trọng bộ bàn phím và trưng bày của công ty. Nước chấm phải riêng cho chén xinh xinh riêng, dù khách là ta hay tây. Vì sao mẹ không vào những cái thố hay tô thật đến rồi khách hàng tự lấy như chúng ta biết trên bàn ăn của người Âu Mỹ? Chỉ là để đỡ kích hoạt và hỗ trợ rửa ráy. Chao ơi con, chúng ta là người Việt, chúng ta tiếp theo phần lớn những người muốn xem một người Việt sống, muốn ăn món Việt từ bếp Việt và họ ăn bằng mắt trước khi thực hiện, bạn có hiểu không?
Thông thường lần đầu tiên bạn thực hiện xa nó luôn chụp ảnh những thứ trên bàn trước khi ăn. Not out of the interface is as nhu cầu. Có thể họ không lạ bởi vì đã được mời đến các gia đình Việt Nam ở xứ của họ, hoặc không phải là người bắt đầu của họ đến Sài Gòn hay Hà Nội. Nhưng mẹ chắc chắn với con ẩm thực Việt Nam chúng ta luôn dành cho họ sự hào hứng. Rau nhiều, đó là sự mềm mại khôn ngoan với thiên nhiên ưu tiên mà chúng ta phải biết để tự hào. Gỏi gà chẳng hạn, ngó sen, rau thả hạt và rau răm, điểm xuyết ít cà rốt nữa, không? Bánh xèo miền Tây thì nói, nó là cả một trời châu thổ hương nước cốt dừa được gói trong các loại rau vườn, rau ruộng, rau bàu mà chỉ ở nơi đó mới phong phú đến thế. Dưa chua bằng đu đủ giòn vàng bày trên đĩa sứ trắng, chén nước mắm ruốc bập bềnh, chao ơi con gái, có đúng là tâm hồn và tinh tế Việt Nam chưa?
Kết thúc bằng xoài cát Hòa Lộc hay khóm Vị Thanh nữa thì khách hàng thực sự thỏa mãn. Mẹ khách hàng, con gái luôn đứng theo hướng dẫn dắt. Mọi thứ ngang, mẹ và con thay nhau thu dọn. There is not little home, to this time is not a khí gia chủ mới xuống, nhiều khi nặng nhọc và hậm hực. Ở đây, mẹ và con đã cùng nhau làm khách hàng như thế hàng thập niên nay, lấy tươm tất làm đầu. Hồi trước con chỉ càu nhàu nhẹ “Nhà mẹ có việc, rửa chén nói hết móng tay”, nhiều ly tách, quá, mẹ bày vẽ quá. Nhưng sau đó thì con ngộ ra, dù sao, chúng ta cũng nên nghĩ mình phương thức quốc gia khi khách hàng là những người từ xa tìm đến. Phải, nghĩ vậy thì có quá không?