Sen cuối mùa gửi hương đất

Rate this post

Đó là khi hoa sen đầy hương sắc, nhưng ta luôn thao thức với một cảm giác rằng tất cả hương thơm từ đó, trong nhụy, trong cánh, trong lá, trong thân… tất cả hòa quyện vào nhau rồi tỏa ra. .bùn, thay vì trôi nổi dưới nắng gió bất tận. Trong sự tròn đầy viên mãn ấy, có biết bao lưu luyến, buồn phiền, khao khát muốn níu kéo.

Tôi nhớ những mùa sen tàn ở quê, lúc đó cánh đồng, con đường đều thơm mùi lúa chín, trái chín. Chẳng hiểu sao trong bầu không khí thơm ngát ấy, tôi vẫn cảm nhận được cái hương sen tinh khôi, xao xuyến cuối mùa. Có phải vì người nhạy cảm, sành điệu hay bản thân hương thơm đặc biệt thanh tao đến vấn đề? Câu trả lời có lẽ chỉ có nắng, đất mới thấu cảm. Đêm khuya, bầy đom đóm bùng lên như những chùm sao xanh giữa đầm lầy, hương thơm thoang thoảng hay dù chẳng còn cánh hoa nào trên bông sen vàng nhạt như một mảnh nắng cuối ngày yếu ớt. thức ăn thừa. Cuối mùa, sen vẫn âm thầm nở, từ từ hé những cánh tinh khôi trong nắng bình minh. Sương sớm vẫn tinh khiết như ngọc, nắng vẫn chói chang chứa linh khí, ong vẫn vo ve… nhưng ai cũng biết mùa sắp bắt đầu, những ngày mưa gió rồi bão lũ kéo theo. . Sen nở rồi tàn trên mặt hồ, đôi khi thất thường như cách từng hạt mưa cuối mùa đổ bộ. Lúc xốn xang, khi vội vàng, em trút bỏ những bộ cánh trắng hồng.

Cuối mùa, sen vẫn âm thầm nở, từ từ hé những cánh tinh khôi trong nắng bình minh. (Ảnh: Tùng Dương)

Nhiều người vẫn nói rằng, giữa đầm sen bát ngát, những bông hoa đẹp nhất luôn biết chọn thời điểm đặc biệt để xuất hiện. Đó là những bông hoa nở ở đầu hoặc cuối. Những bông sen đầu mùa e ấp, lọt thỏm giữa đám lá xanh và cuộn lại như một chiếc phong bì làm say lòng người nhìn, ai cũng biết. Nhưng tôi đã từng gặp và rung động trước vẻ đẹp tinh khôi của đóa sen trắng nở trong đầm sen ngoại thành Hà Nội. Trên thực tế, có hàng trăm loại sen được phân biệt bằng màu sắc, hình dáng và sự khác biệt. Có hoa sen nghìn cánh, hoa sen đơn thuần, hoa sen hai màu, hoa sen thân tre … Tất cả, dù trắng, hồng hay vàng, dù cánh đơn hay cánh kép, vẫn chung một nét thanh tao, mong manh nhưng bền bỉ, lan tỏa. , hướng ý nghĩa con người đến những điều thiêng liêng, trong sáng.

Cuối mùa sen, trên các con phố Hà Nội vẫn có thể bắt gặp những bà, những cô bán hoa sen trắng hồng tung tăng khắp mọi ngõ ngách. Hương sen thoang thoảng trong gió, quyện vào tay người, trước khi bước vào từng ngôi nhà, tỏa vào không gian riêng một mùi hương thanh khiết. Có một nhiếp ảnh gia đã dành gần như cả sự nghiệp của mình để theo đuổi vẻ đẹp huyền bí, ngụ ngôn của hoa sen, đó là Trần Bích, mà mọi người vẫn gọi là Trần Bích Sen. Anh đã lăn lộn trên rất nhiều vùng đất khắp Bắc, Trung, Nam vào mọi thời điểm: bình minh, hoàng hôn, tối, chụp ở mọi linh mục như đứng, ngồi, quỳ, lũ lượt… để có được những bức ảnh về sen đẹp như tranh vẽ. Bản thân những bức tranh đã có tiếng nói, tâm hồn và triết lý sống.

Nhiếp ảnh gia Trần Bích. (Ảnh: FBNV)

Nhìn khoảnh sen tàn phai trong ảnh Trần Bích, có khi là sen tàn, có khi là gương sen già khô, vẫn thấy trong dáng vẻ già nua, tàn phai của nó một vẻ đẹp sâu lắng, khiêm nhường và vĩnh hằng. Trần Bích không chỉ chụp sen nở mà còn chụp cả một vòng hoa sen đủ “sinh, lão, bệnh, tử”. Từ đó, ta gặp hoa sen – loài hoa vô thường tàn mà không tàn, vẫn làm nền cho những nụ hoa vừa hé nở, vẫn duyên dáng soi bóng trong làn nước xanh mát của ao hồ, vẫn gieo vào lòng người bao nỗi xao xuyến. . Bao nhiêu yêu thương, thương xót, ta nhìn hoa sen mà suy nghĩ. Có gấp gáp, gấp gáp, tính toán… cũng chẳng xong. Sự chết chóc, cô đơn … của một loài hoa vốn dĩ chứa đựng sự kiêu hãnh và thuần khiết đến tận cùng.

Mùa sen năm nay có lẽ là mùa hè hiếm hoi nhà tôi ít cắm và ngắm hoa sen. Mọi người còn tiếc nuối cho rằng, mùa sen năm nay đẹp lắm, cuộc sống càng khó khăn, biến động thì thiên nhiên, hoa càng đẹp bởi sự nhúng tay của con người quá ít. Không biết có đúng như vậy không? Riêng tôi, tôi tự bỏ mùa sen vì lúc đó còn nhiều băn khoăn, lo lắng, suy nghĩ… Tâm không yên thì hoa sẽ không trọn vẹn. Tiếc nhưng làm được gì, rồi cái gì cũng cuốn ta đi, đến khi mùa hạ chỉ còn vài ngày rơi ta mới nhận ra cái đẹp đã đi qua ta với bao yêu thương và nhớ nhung. Những mùa sen trước, nhà nhà không bao giờ thiếu sen trắng, sen hồng … cắm từ khi còn nụ cho đến khi chỉ còn những đài non màu vàng ươm vẫn rất quyến rũ. Sen và đất như một sợi dây gắn kết không thể tách rời, nên chơi hoa tinh tế, tinh ý cũng không nên bỏ quên những chiếc chum, vại, lọ, lọ đất nung màu nâu tinh khiết, sâu và nặng. . Chiếc bình như đất mẹ, như bùn, lo lắng đánh thức, làm cho hoa thêm nổi bật, khỏe khoắn, tươi tắn.

Một buổi tối giữa mùa hè mát mẻ và tuyệt vời như thể mùa thu đã đến, chắc chắn một người bạn đã mang đến nhà một bông sen trắng. Thế là cả nhà bỗng bị kích động, kích động, vui mừng khôn xiết. Cũng có mùi vôi vữa, mùi sơn tường, sự bừa bộn của ngôi nhà mới, nhưng khi có sen vào thì ngay góc này sạch, góc kia gọn gàng, người tìm lọ hoa, người lấy nước … nó như tổ chức lễ hội hoa sen. . Tôi đã chuẩn bị sẵn một cái hũ đất nung, dự tính ngày này sẽ đến, nhưng đó là hũ có nắp, giống như hũ gạo ở quê. Cắm hoa sen vào, đừng vội tháo nắp, nó có đầy đủ các chức năng, vấn đề cần sự cầu kỳ và khéo léo. Lấy bút ra vẽ một hình tròn ở tâm nắp, lấy mũi khoan và khoan từ từ theo đường tròn đó, chốt lát mở ra một mảnh đất tròn như mặt trăng, nắp không còn nguyên vẹn mà là một lỗ đầy. Ý nghĩa. Cho nước vào bình, úp ngược nắp, đậy kín, lá sen còn tươi, mở xanh và mát, xếp chồng lên nhau, cũng cắt một đường chính giữa rồi đặt lên nắp bình. mà dán từng bông hoa, từng nụ qua vòng nguyệt quế và chạm vào mặt nước. Cứ thế, hoa rụng cũng sẽ rơi theo từng lớp lá sen, nắp bình hướng lên trên như một vòng tay trìu mến. Cả đêm đó, tôi không ngủ được, tôi nhìn nó và nghĩ về hoa sen. Chỉ một bông hoa cuối mùa, một trái tim thơm cho riêng ta thôi, cũng đủ để cứu vớt một mùa hè oi bức, oi ả trong cuộc đời trăm năm.

Sen và đất như một sợi dây gắn kết không thể tách rời, nên chơi hoa tinh tế, tinh ý cũng không nên bỏ quên những chiếc chum, vại, lọ, lọ đất nung màu nâu tinh khiết, sâu và nặng. .

Nhớ, thương thơ và những câu thơ trong bài “Lời ru hoa sen” của nhà thơ Trần Hòa Bình, người thầy đã sớm lìa xa cõi tạm. Có nhiều giai đoạn xoay quanh bài thơ ấy, nhưng rốt cuộc, chẳng ai bận thăm dò xem có thực sự có một nàng thơ cổ tích nào của vùng Kinh Bắc hay không, mà mỗi khi nhớ về bài thơ ấy, lại hiện lên một hình bóng đầy lay động, huyền ảo. và dễ vỡ. Tôi đã gặp bóng dáng ấy khi tôi đang đứng trước đầm sen quê tôi khi tôi còn rất nhỏ. Nhìn thấy những thiếu nữ áo trắng hồng rạng rỡ dưới nước. Một chiếc lá khô trôi trên mặt đầm bỗng hóa thành chiếc thuyền nhỏ. Các cô gái sẽ đi đâu? Có lẽ chỉ có gió mới trả lời được. Nhưng vào cuối mùa giải, luôn có lợi nhuận. Tôi đã gặp những thiếu nữ trước sự chứng kiến ​​của phụ nữ và trẻ em quê tôi, vẻ đẹp mộc mạc mang hương sắc của đất, cây trồng đầy lòng nhân hậu, chu đáo. “Yêu em nhưng không nói được / Yêu em mà không nói được / Sen ngủ trong bình, em thức trong anh …” Cái trạng thái mờ ảo, khó xóa, khó dứt ra trong Trần Hòa Bình. thơ rất đau nhớ. Nó vừa thực vừa mộng, bởi vì hoa sen ngủ trong bình trong khi con người còn thức. Ai biết được nỗi khắc khoải kéo ta về đâu, về cõi nào.

Bài thơ ấy đã được phổ nhạc, được các học trò của ông hát trong những chuyến đi xa, bên tách trà, ly rượu. Nhớ tiếng đàn guitar dưới bàn tay tài hoa của nhà ngôn ngữ học Đỗ Anh Vũ. Vũ thường hát khi hành kinh nhẹ. Khi anh bắt đầu cất giọng: “Ngủ đi hoa sen / Anh đưa về thành phố / Ngủ đi hoa sen / Chiều nay anh nhớ…” Tuy phần lời cho phần nhạc có phần thay đổi so với bài thơ gốc, nhưng tinh thần của sự lãng mạn, khí chất lãng tử của Trần Hòa Bình vẫn còn đó. Từ “sen” Vũ hát rất êm tai, như đang hát, nâng niu, dỗ dành. Vừa dỗ con sen, vừa dỗ con, ru con là đúng rồi. Có lần, thay vì Vũ hát, cây đàn của anh đã hòa giọng với giọng ca của nhà thơ Nguyễn Quang Hưng. Nghe chất Từ Sơn ở đó. Ngắm nhìn bóng dáng thanh cao trong hình hoa sen trắng. Tôi đã nghe nhiều người hát ca khúc này, nhưng luôn tin rằng chỉ có Nguyễn Quang Hùng mới cảm nhận và thể hiện tốt nhất câu “Ngủ đi hoa cỏ đôi lứa” khi phần nhạc được giữ nguyên như nguyên tác thơ. Tiếng hát cất lên cái chất chân thành, nồng nàn và trong sáng, đầy mê hoặc. Nhớ sen, dù chưa hết mùa sen. Nhớ bạn bè, ngay khi cùng nhau uống ấm trà, ly rượu … Tôi luôn có cảm giác ấy với bạn bè, với những kỷ niệm, với quê hương, nhất là khi sen tàn, nắng gió sắp nở. hoa cúc. Bí mật, sen cuối mùa gửi hương cho đất, đất đến một lúc nào đó sẽ thấp thoáng hương thơm, dáng vẻ thanh tao, thoát tục.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *